Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

NẮNG NGHIÊNG

Sáng nay nắng về, xóa đi mớ chênh chao của đêm, gạt đi những ưu phiền của tiềm thức, gắn lên môi nụ cười, hôn lên mắt ánh nhìn tinh quái!

Bước chân ra đường nghe cái hanh hao của mùa sang. Cơn gió heo may khẽ rùng mình cuộn lẫn vào rét mướt đầu đông.

Ở cái xứ quanh năm chỉ có mưa với nắng thế này, Đông là gì nhỉ? Là rét mướt? Là hanh khô hay chỉ là tiềm thức?

Ta chợt nhớ những đêm tay trong tay với đám bạn, lang thang dọc con phố đầy mùi hoa dẻ, mùi hoàng lan quyến rũ, xô bồ với những cây kem nóng hổi, vội vàng với những run rẩy…mà nghe ngập tràn yêu thương…

Ở nơi này khi đêm về, có vòng tay ai ru cho ta chút tình thân ái? Phả vào mặt chút sương khói của trời Đông hay ôm bàn tay nhỏ đang run lên vì rét mướt?

Có chăng chỉ là hơi ấm nồng nàn của nắng, là chút dịu mát của sương đêm, là mượt mềm của cỏ hoang nơi chân ta dẫm phải…

Không có mùa đông khiến ta bớt vụng dại.

Không có quá khứ làm ta quên đau đớn.

Không có yêu thương cho ta sự mạnh mẽ.

Dẫu gì cũng cảm ơn nơi này! Đem đến cho đời toàn mưa và nắng để mưa gột rửa quá khứ, để nắng sấy vàng hư hao…

Cảm giác này là mớ chênh chao còn sót lại của đêm

Ngày mới nắng lên sẽ lại khác…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét