Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

TỦI THÂN

Mấy hôm nay chị giúp việc về quê, ngày nào cũng phải về sớm nấu cơm nước xong xuôi rồi đi đón hai đứa nhỏ. Bọn chúng quen nếp cứ đi học về là ăn liền nên nếu chưa có cơm là kêu đói inh ỏi, mẹ đành phải cố.

Tối thì dạy hai đứa học.

Mình đúng là vô tâm.

Mọi khi thi thoảng mới động đến sách vở của hai đứa, xem thì thấy đa số toàn 9 với 10 nên cũng yên tâm. Ở nhà mấy hôm nay, lôi sách vở thằng lớn ra kiểm tra từng ly từng tí rồi ức chế mắng nó. Nó không dốt nhưng cẩu thả vô cùng. hầu như ngày nào bài tập về nhà cũng sai sót nhầm nhọt vài câu.

Thầy cô bây giờ dạy chả hiểu sao nữa, mình không hài lòng thằng bé tí nào mà cô giáo vẫn khen tốt.

Mắng con một chặp, nó mệt ít còn mình thì mệt nhiều, rũ rượi ra, đầu óc đau như búa bổ, chả buồn nói năng gì.

Đi rót cho 2 đứa hai ly sữa tươi.

Cái chai sữa tươi này tệ quá, mở mãi không được, cái nắp không thể nào xoay ra được.

Tự nhiên tủi thân quá.

Nước mắt cứ thế rơi.

Cái cảnh một mình thật cơ cực.

Đây là may còn không đói khát gì, chứ người ta lại nghèo khổ nữa thì tủi thân đến đâu…

Có ai bên cạnh mình lúc này không nhỉ???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét