Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

TÌNH

Có thể do gien, do nền giáo dục, do tình cảm, cụ thể do cái gì nữa thì tôi cũng không rõ,nhưng một số người biết tôi cho rằng tôi là người dễ có cảm tình, một người ...yêu nhiều.Cái từ yêu đó, có lẽ chúng ta cần nhìn nhận lại.Tôi không nguỵ biện cho bản thân, tôi cũng không xấu hổ nếu đúng mình là người như thế.Bởi yêu nhiều nghĩa là tôi không phải loại chai sạn với tình cảm, và như vậy là tôi rất con người.Đó là điều đáng quý đấy chứ.Mỗi một cô gái, hay đúng hơn là một người phụ nữ,có người nào đã thống kê, đã khảo sát xem từ lúc cô ta bắt đầu được nhìn nhận là một cô gái đến khi về già sẽ có trung bình bao nhiêu người đàn ông, con trai có tình ý với cô ấy.Bao nhiêu là ít, bao nhiêu là vừa đủ.Tôi tin rằng chí ít cũng sẽ có một người, và nhiều nữa cũng chỉ cần một người.Thực tế, mỗi người phụ nữ không cần nhiều người say đắm, chỉ cần người cô ấy yêu say đắm cô là đủ.Cho nên, nhiều - đôi khi lại là bất hạnh.

Ngay từ hồi tôi học lớp tám hay lớp chín gì đó, đã có rất nhiều bạn trai để ý tôi.Không phải tôi xinh đẹp.Điều này tôi hoàn toàn có thể khẳng định.Có lẽ nguyên nhân lại là điều mà chẳng ai nghĩ tới.Các bạn cùng lứa với tôi khi đó đã bắt đầu biết rung động, biết làm đẹp để quyến rũ người khác, thậm chí họ đã yêu.Còn tôi, tôi thực sự chưa cảm nhận nổi mình là thiếu nữ, tôi hoàn toàn ngây thơ trong ý thức hệ.Tôi chưa từng nhìn ngắm một cậu bạn nào để cảm thấy cậu ta là một cái gì ở nửa thế giới đối diện với tôi cả.Nên, tôi nằm ngoài phạm trù mà các bạn học choai choai của tôi đang sống, và họ tò mò về tôi.Họ cần khám phá tôi.Tất nhiên, cũng phải đi kèm với cái may mắn của tôi đó là tôi khá ưa nhìn và học hành cũng không đến nỗi tệ.

Có thể vì thế, tôi hoàn toàn không cảm ơn đời khi được nhiều người lưu tâm, tôi cho đó là sự hiển nhiên vốn có.

Có một kỉ niệm mà tôi rất nhớ, nhớ không phải vì nó là rung động đầu đời, nhớ vì tôi cảm thấy mình tội lỗi, mình tàn nhẫn, mình thiếu tình người.Đó là năm lớp chín.Trong lớp tôi có phong trào viết lưu bút.Tôi ngày đó rất ghét những trò phù phiếm và cho đó là sự giả tạo, nên tôi quyết định sẽ không làm lưu bút.Nhưng bạn bè không tha cho tôi, chúng tự ý lập cho tôi một quyển lưu bút rồi lần lượt viết những gì chúng muốn, làm thơ và vẽ tranh cho tôi.Khi chúng đưa nó cho tôi, thực sự tôi khá xúc động, tôi đón nhận chân tình của bạn bè và hứa sẽ hoàn thiện cuốn lưu bút.Cậu bạn cùng lớp nổi tiếng là vẽ đẹp nhưng vô cùng kiêu căng, cậu ta không làm lưu bút, cũng chẳng vẽ vời giúp ai, chẳng hiểu sao hôm đó lại bảo tôi đưa cuốn lưu bút để cậu ấy vẽ hộ.Vừa vui vì có kẻ làm giúp, vừa phấn khởi bởi bản tính hiếu thắng khi một kẻ kiêu căng như cậu ta lại phải tự mình đến xin được giúp đỡ tôi.Tôi liền vui vẻ nhận lời, đưa cho cậu ta quyển lưu bút.Ba ngày sau, cậu ta đưa trả lại.Con gái cả lớp tôi, có lẽ ngoài tôi ra, tất cả đều thích cậu ấy cho nên khi tôi còn chưa kịp chạm tay đến cuốn sổ thì lũ bạn đã giật lấy và xúm lại xem.Sau một hồi chúi mũi vào đọc, chúng bắt đầu trêu chọc tôi mà tôi cảm nhận không còn chút thiện cảm nào, nói đúng ra, chúng ghen tị với tôi bởi chúng cho rằng cậu bạn ấy đã tỏ tình với tôi bằng tất cả những bức vẽ, những trang viết kín toàn bộ cuốn lưu bút.Chúng ném trả lại cuốn sổ cho tôi trong cái nhìn run sợ của cậu bạn.Tôi chưa biết cậu ta viết gì trong đó nhưng tôi đủ bản lĩnh, tôi tin là thế, tôi đủ bản lĩnh vượt qua những soi mói bởi tôi cũng khá quen với sự ghen tị của các bạn cùng phái.Tôi không mở ra, không đọc một chữ nào, ung dung nhét nó vào cặp không một lời cảm ơn cậu bạn.

Tôi chỉ giả vờ điềm tĩnh thôi, chứ thật tình, tôi là kẻ vô cùng tò mò, tò mò đến khó chịu, tôi chỉ mong cho hết giờ học để phi về nhà, để xem cậu ta đã làm gì khiến tôi phải nhận những câu nói đó, những ánh mắt đó.Tan học, tôi lao vội ra cửa, khi chỉ còn một mình trên con đường về nhà, tôi lôi quyển lưu bút ra đọc.Cuốn lưu bút nhỏ, khổ giấy chỉ bằng giấy A5, nhưng cậu ta đã vẽ những bức tranh rất đẹp, và dù rất thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực yêu đương, nhưng tôi cũng lờ mờ thấy đó là những bức tranh đầy yêu đương, những đôi chim uốn lượn bên nhau, những chàng hoàng tử quỳ gối dâng hoa cho nàng công chúa,......Xen giữa các bức tranh là một số bài thơ, tôi nghĩ là nó tình quá, tôi đoán đơn giản cậu ta chép ở đâu đó chứ cậu ta sao có nhiều tài đến thế.Cuối cùng là một đoạn lưu bút, dài khoảng năm trang, chữ được viết trên nền những bức tranh vẽ bằng bút chì, thực sự làm tôi ngưỡng mộ, một tài năng thiên bẩm.Cậu ta viết rất nhiều, càng đọc tôi càng xấu hổ, càng tức giận, tôi không thể nghĩ được rằng cậu ta quá yêu quý tôi nên mới bỏ ra nhiều công sức đến thế.Tôi lại nghĩ, uhm, thì cậu ta có tài, vẽ mấy cái thứ linh tinh này, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng mục đích cậu ta đã đạt đươc.Cậu ta muốn trêu chọc tôi, muốn làm nhục tôi trước đám đông, muốn cho lũ con gái kia soi mói tôi, nhả vào mặt tôi những lời lẽ khó nghe.Bao ấm ức vì vô cớ bị lũ bạn đàn áp, tôi dồn lên mấy trang giấy, tôi xé rời chúng ra khỏi quyển sổ, xếp gọn lại rồi cất vào cặp.Ngày hôm sau, khi tôi tới lớp, đông đủ các bạn đã túm tum để xem lưu bút của nhau.Tôi mở cặp, cầm tập giấy hôm trước, tiến thẳng đến bàn cậu ta, để xuống trước mặt cậu ấy, lạnh lùng:

- Tôi không cần những thứ này.

Cậu ấy ngỡ ngàng ngước lên nhìn tôi, một giây sau, khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng rồi lập tức tái nhợt.Trong ánh mắt cậu ấy sự kiêu hãnh đã biến mất, một cái nhìn tuyệt vọng và hối hận như níu chân tôi.Thực tình mà nói, lúc đó nếu có một điều ước, tôi sẽ ước mình không làm chuyện rồ dại đó.Tôi đã làm cậu ấy tổn thương, tổn thương đến mức chính sự tổn thương đó lan sang cả tôi làm cho chúng tôi bỗng dưng đứng cùng một chiến tuyến.Mọi cặp mắt đổ dồn về chúng tôi.Mặt tôi đỏ bừng rồi cũng lập tức tái đi, tôi thấy bị xúc phạm.Bản chất kiêu hãnh, và có thể cả chút đàn ông trong người trỗi dậy, cậu bạn đứng lên, mỉm cười nhìn tôi rồi hỏi

- Không thích hả,có cần vẽ lại không?

Tôi lại thấy sự ân hận vừa nãy của mình có lẽ đặt nhầm chỗ, cậu ta chẳng tổn thương như tôi nghĩ, tôi cúi gằm mặt đi về bàn mình, cả lớp phá ra cười.Ngày hôm sau, lũ bạn kháo nhau, những mảnh vụ của các trang viết đó được rắc đầy trên mặt ao sau trường.Tôi thanh thản.

Thế nhưng, ánh mắt cậu bạn thỉnh thoảng lại quay về ám ảnh tôi khiến cho tới giờ đôi khi tôi vẫn thấy tội lỗi.Nếu coi đó là tình yêu thì có lẽ, đó là mối tinh đầu của tôi.

Bạn có tin rằng, mọi thứ được lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ bị giảm giá trị không?

Tôi rất tin điều đó.

Khi tôi học cấp ba, tôi luôn luôn có những cậu bạn học, những người anh quen biết theo đuổi.Khi đó, tôi không còn quá ngốc nghếch, cho nên, thời gian đầu, tôi cũng rất vui, rất trân trọng tình cảm của tất cả bọn họ.Cũng như bao cô gái mới lớn, nói thật lòng, nó đem tới chút hãnh diện cho một kẻ hiếu thắng là tôi.Sau này,tôi dần dần không hứng thú với những sự quan tâm đó nữa, tôi cảm thấy phiền, tôi không có thời gian để bình yên bởi lên lớp thì có kẻ ngồi ngoài cửa sổ chờ tôi tan học, đi học về thì có người lẵng nhẵng theo sau.Đi học thêm cũng phải lén lút như ăn trộm mà vẫn không thoát.Đau lòng hơn là tôi không cảm nhận được chút yêu thương nào trong tất cả những sự chăm sóc, săn đón đó.Có lẽ tôi là loại khô khan.

Một người anh của bạn tôi trước đây chơi rất thân với nhóm chúng tôi, anh là người chu đáo, nhiệt tình, điều đó thì đã được chứng minh từ ba năm nay kể từ khi chúng tôi quen nhau.Anh luôn quan tâm đồng đều với cả ba đứa bọn tôi, anh đi tra giúp số báo danh, tìm những tài liệu chúng tôi cần, vài hôm lại đến kiểm tra tình hình ôn tập của chúng tôi.Cả ba đứa bọn tôi đều ngưỡng mộ anh.

Có lẽ nếu anh cứ như vậy thì đến giờ chúng tôi vẫn là bạn thân.Nhưng, đúng, cuộc sống luôn có chữ nhưng, tình cảm của anh thì không dừng lại ở đó.Anh đã học năm cuối đại học, có lẽ, anh đã đủ lớn để yêu.Và người anh chọn lại là tôi.Hôm tôi đi thi đại học.Anh chờ tôi bên ngoài dù rằng anh không phải người đưa tôi đi, mẹ tôi làm việc đó vì mẹ chỉ yên tâm khi chính mẹ làm điều đó.Buổi trưa, khi ngồi ở đám cỏ trước sân trường chờ đến giờ vào thi, tôi vô tình ngắt một nắm cỏ dại li ti cuộn thành một bó và ngắm nghía.Anh hỏi

- Em thích à

- Nhìn nó lạ lạ hay hay ạ

Một câu chuyện phiếm và tôi lập tức không có chút khái niệm nào có lẽ chỉ một giây sau khi nói thì anh lại ghi nhớ.

Nửa tháng sau anh ôm một bó cỏ dại, đúng loại cỏ mà tôi đã ngắt hôm đi thi, đem tới đưa cho tôi.Chúng đã được sấy khô và sắp xếp gọn gàng.Tôi đã quen nhận sự quan tâm.Không phải là quà cáp, tôi ghét những người con gái hám lơi, nên không bao giờ nhận quà của những kẻ theo đuổi tôi.Nhưng những món quà mang giá trị tinh thần như thế thì tôi lại rất hào hứng để nhận.Và tôi chưa bao giờ nghĩ đó là vì yêu.Tôi khá khéo tay, nên tôi đã kiếm một miếng xốp đặc, dùng dao lam gọt rũa thành hình chiếc lọ hoa, sau đó lấy ruy băng cuốn quanh rồi dùng những bông hoa xếp nếp từ giấy ăn ghim lại trông rất sinh động.Tôi cắm những bông cỏ của anh vào và để vào góc phòng.Tôi trân trọng nó như một minh chứng tình bạn, không hề có dấu tích của yêu đương lãng mạn.Thế nhưng anh lại tin đó là sự đồng cảm tôi dành cho anh.Anh ngày càng viết tặng tôi nhiều bài thơ.Thường thì anh gửi mẹ tôi cho tôi vì hồi đó tôi học xa nhà, thứ 7 mới về, mà về tới nơi là tôi tìm cách trốn lên nhà mấy cô bạn cũ để hàn huyên nên không mấy khi anh gặp.Tôi cũng quên không thắc mắc sao anh không qua nhà chúng như trước đây nữa.Cho tới hôm 9/3 là sinh nhật anh.8/3, anh tặng tôi một bó hồng, mẹ và chị gái tôi một bó hoa lay ơn rất đẹp.Mẹ và chị thì nhìn tôi ý nhị, còn tôi lại chẳng cảm nhận được tí gì,vì năm nào anh cũng tặng cả.

Tôi lên nhà đứa bạn định rủ nó mai đi sinh nhật anh, vừa đến nơi nó đã hỏi

- Hôm nay anh P có tặng mày hoa không?

Cảm giác có gì đó không ổn trong câu hỏi, tôi cảnh giác

- Sao mày lại hỏi kiểu hình sự thế

- Tại cái X.H cũng không được tặng.Chắc anh ấy có người yêu rồi, nên không nhớ ra bọn mình nữa.Chứ không mọi năm giờ này cả ba đứa đều đã có hoa.

Tự nhiên lại xấu hổ, tôi nói dối

- Quan trọng gì, nhớ thì tặng, không thì thôi, mày có phải người yêu anh ấy đâu mà quan tâm ghê thế.Biết đâu lát nữa anh ấy lại đến đây

- Không, dạo này tao thấy anh ấy khác khác, chơi với bọn mình có vẻ không vô tư lắm.Anh em đã chơi phải thật lòng, không thì thôi.Tao thấy ông ấy cứ úp mở làm sao ấy.

- Ôi trời, tao chả thấy gì, chơi thì chơi, không chơi cũng có sao đâu

- Ừ, đúng hế.

Sáng hôm sau, anh bạn đến sớm, mời tôi tối đến sinh nhật và bảo

- Anh mời mấy thằng bạn thân vào ăn cơm, em có rảnh thì xuống giúp mẹ anh nấu nướng được không?

Mọi năm ba chúng tôi đều tới, nên tôi hỏi

- Anh đã bảo hai đứa kia chưa?Để em qua nhà xem chúng nó đi được không thì ba bọn em sẽ xuống sớm.

Anh lúng túng nhưng cuối cùng cũng nói

- Anh chưa bảo.Hôm nay anh chỉ nhờ em thôi.

Tôi nhìn anh như từ hành tinh khác tới rồi cũng thấy cô bạn mình đúng quá.Anh thay đổi thật rồi, anh làm sao thế, ba bọn em là một mà.

Tối hôm đó tôi không tới nhà anh.Chiều hôm sau anh gởi cho tôi một bài thơ.Mẹ tôi đọc thì xúc động nhiều, còn tôi thì khó chịu, thơ với thẩn, con trai mà ướt át.

Từ đó tôi tránh mặt anh nhưng quả tình là vẫn đọc những bài thơ anh gửi qua mẹ tôi.Thơ của anh rất tình cảm.Anh là người khá phong trần nhưng cũng rất lãng mạn.Giờ anh hiểu là tôi không yêu anh nhưng tình yêu của anh dành cho tôi không hề ích kỉ.Anh vui mỗi khi tôi có được một thành công nào đó và vẫn âm thầm theo dõi bước chân tôi trong cuộc đời.Tôi rất xúc động nhưng có cái gì đó cứ ngăn tôi lại, tôi không thể thốt ra lời cảm ơn vì những vần thơ, những tình cảm chân thành anh đã dành cho tôi.Nếu coi đây là tình yêu, thì nó sẽ là mối tình thứ hai của tôi.

Rồi tôi yêu cậu bạn trai học cùng phổ thông.Tôi phải nói ngay là yêu bởi tình cảm lần này được xuất phát từ hai phía và chúng tôi có những quãng thời gian bên nhau lãng mạn.Khi người ta yêu, người ta thường có xu hướng che giấu.Và tôi cũng thế, tôi luôn xấu hổ nếu có ai để ý chuyện chúng tôi và tôi tìm mọi cách để giữ nó trong vòng bí mật.Mẹ tôi là người khá nhạy cảm, mẹ cảm giác tôi và cậu bạn đã có những tình cảm không đơn thuần là tình bạn, mẹ gặng hỏi nhưng tôi kiên quyết phủ nhận.Mẹ là người chiều con nên cũng không ép buộc tôi phải công nhận.Mẹ rất yêu quý anh bạn tôi vừa kể trên nên khó chịu với tất cả những người đến theo đuổi tôi, ngay cả cậu bạn thân ấy giờ cũng nằm trong vòng soi xét của mẹ.Chúng tôi đều ít tuổi, vì thế đều không đủ tự tin để công khai, và rút vào im lặng cho...an toàn.Đây là mối tình đầu theo cảm nhận từ phía tôi.

Mấy ai may mắn có được một kết thúc có hậu cho mối tình đầu.Tuy nhiên, chúng tôi chia tay trong im lặng và quay trở lại thành đôi bạn thân thiết cũng đã là may mắn rất lớn của hai đứa.

Người tiếp theo tôi yêu.Tôi không chắc đó gọi là yêu nhưng trung thực mà nói tôi đã gật đầu đồng ý khi anh nói lời yêu tôi ở lần thứ....10.Lúc đó tôi đang học năm thứ 2 đại học và chia tay người yêu đầu được ba tháng.Nói là chia tay chứ thực tình chúng tôi không nói lời gì cả, cũng không đứa nào nhỏ lấy một giọt nước mắt.Ba tháng đó là quãng thời gian tôi với người đó thôi không gặp nau nữa.Người yêu thứ hai, đó là theo sự công nhận ở phía tôi, đã theo đuổi tôi gần hai năm.Anh quen mẹ tôi và đối xử rất tốt với gia đình tôi.Mẹ vẫn thường khen anh ta trước mặt tôi và nó ngấm dần vào đầu óc tôi lúc nào không hay.Đợt nghỉ hè năm đó tôi và anh ấy có dịp tiếp xúc nhiều hơn vì anh ta ngày nào cũng đến nhà tôi, còn tôi lúc đó vì ngại gặp lại mối tình đầu nên rất ít đến nhà bạn bè.Dù gặp nhau nhiều nhưng trong tôi không nảy sinh bất cứ tình cảm gì, dù là tình anh em, tôi luôn thấy anh ta ở một thế giới nào đó không giống thế giới của tôi.Nhưng có lẽ, tình đầu qua đi êm ả quá lại khiến tôi buồn chán.Cảm giác đó không định hình nhưng có lẽ, chỉ có điều đó mới lí giải được lí do tôi đồng ý yêu anh.Tình yêu của chúng tôi kéo dài tới 4 năm, đó là chuỗi phục tùng của anh và tự do của tôi.Trong đầu tôi chưa bao giờ thấy nhớ anh dù anh có đi công tác cả tuần, chưa bao giờ đòi hỏi anh đến với tôi vì hầu như ngày nào anh cũng tới, chưa bao giờ tự hào về anh vì anh không có gì đáng tự hào.Anh cung phụng tôi và thi thoảng phải làm đủ trò để xin lỗi nếu anh ta thất hứa với tôi chuyện gì đó.Nhưng tội lỗi là ở tôi, giá như tôi lạnh lùng kiêu căng hơn chút nữa thì tôi đã bỏ anh, và có lẽ cả hai chúng tôi đều không khổ.Nhưng tôi lại không nỡ từ bỏ khi anh khóc mếu xin xỏ.Thế là tình yêu cứ lẵng nhẵng theo tôi suốt 4 năm và kéo theo 8 năm hôn nhân bất hạnh.

Vào lúc tôi nhận lời yêu anh thì cũng là lúc tôi bước lên chuyên ngành.Ở môi trường mới tôi lại có những người bạn mới.Một cậu bạn cùng lớp mà sau này tôi mới biết, ngay cái việc cùng lớp cũng là do cậu ấy chủ động.Cậu ấy đã nhìn thấy tôi trong một lần đi thi môn vật lí đại cương.

Bạn có tin vào tình yêu sét đánh?Yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Tôi không tin nhưng buộc phải công nhận vì mối tình đơn phương của cậu ấy sau này gần như trở thành giai thoại trong khoá chúng tôi.

Cậu ấy ham chơi, suốt cả 1,5 năm đại cương thời gian của cậu ấy chủ yếu để ngốn vào mấy bàn bi-a ngoài quán cổng trường.Cho tới ngày cậu ấy nhìn thấy tôi, tìm hiểu về tôi, cậu ấy cho rằng một người như tôi sẽ không chấp nhận một kẻ lêu lổng như cậu ấy.Và cậu ấy học, lao đầu vào học, trả nợ hết các môn đại cương mà cậu ấy bỏ thi.Rồi cậu ấy đăng kí vào khoa kinh tế khi biết tôi vào học khoa đó.Thế là chúng tôi cùng lớp, chúng tôi quen và chơi với nhau.

Cậu ấy công khai theo đuổi tôi, nhờ hậu thuẫn bằng tất cả những người bạn cậu ấy quen, làm mọi thứ mà cậu ấy đoán là tôi thích.Đúng là tôi rất vui, tôi sẽ vui hơn nếu cậu ấy mãi là bạn.Nhưng cậu ấy lại không thích làm bạn, chỉ thích làm người yêu.Tôi có một chút hơi lạc hậu và có lẽ lí do còn bởi tình cảm của tôi không phải tình yêu nên tôi đã nói với cậu bạn rằng

- Tôi không thể yêu người kém tuổi(Cậu ấy kém tôi 1 tuổi)

- Chẳng có ai quy định kém một tuổi thì không được yêu, kém một tuổi thì không thể yêu nhau.H đừng cố chấp thế.

Như để minh chứng cho cậu bạn, tôi liền dắt người yêu tôi tới, người thứ 2 của tôi mà cho tới giờ dù đã nhận lời yêu anh tới nửa năm lòng tôi vẫn chưa xác định được mối quan hệ với anh là gì.Điều này làm cho cậu bạn tôi tổn thương, cậu ấy cho rằng tôi lừa dối, tôi để cậu ấy hy vọng dù rằng tôi đã có người yêu.Tôi không giải thích lời nào và chấp nhận sự ghét bỏ của mọi người khi họ đã cố gắng vun vén chúng tôi với nhau để rồi bị tôi phũ phàng rũ bỏ.

Bạn trai tôi thì vui ra mặt vì giờ đây anh ấy đã ở vào thế thượng phong.Anh ấy cho phép mình cái quyền làm người yêu của tôi, nghĩa là đưa đón tôi vào mỗi đầu tuần và cuối tuần, giữa tuần ra thăm tôi 1,2 lần.Tôi thành bông hoa có chủ đầy thất vọng trước mắt bạn bè.Họ luôn nghĩ nếu tôi từ bỏ tất cả những người đã từng si mê tôi thì người yêu của tôi chí ít cũng phải là một kẻ hào hoa.Nhưng bạn trai tôi lại không có bất kì cái gì trong số những thứ họ cho rằng ấy.Thâm tâm, tôi khá xấu hổ với quyết định của mình nhưng tôi không dám công nhận sai lầm của bản thân.Rất nhiều lần tôi muốn dựa vào những lầm lỗi của anh ta để từ bỏ nhưng tôi là kẻ nhu nhược nên tôi lại gục ngã trước nước mắt của anh ta.

Từ xưa tới giờ, tôi luôn xem trọng nước mắt đàn ông.Với tôi, khi người đàn ông đau khổ tới mức mất hết ý chí thì họ mới đành để cho người khác nhìn thấy nước mắt của mình.Đôi khi đó sẽ là sự xúc phạm nếu nước mắt phải rơi trước một kẻ không đáng.Thế nên tôi trân trọng những giọt nước mắt của anh ta khi nó rơi và tôi không đủ dũng khí từ bỏ.

Bạn nghĩ thế nào là phản bội, thế nào là ngoại tình.Tôi đã đọc được ở một quyển truyện có đoạn như thế này

- '...phản bội bắt đầu khi mà lẽ ra vợ phải là người đầu tiên mà ta muốn nói một điều gì đó quan trọng thì ta lại "khát khao được nói ngay lập tức với một người phụ nữ khác". Và để phản bội, hoàn toàn không nhất thiết phải ra khỏi nhà, vì chỉ cần có điện thoại hay vào mạng là đủ '

Bạn lấy làm lạ là tại sao tôi lại nói đến sự phản bội ở đây.Đúng, có vẻ không hợp lí.Nhưng tôi nghĩ, tôi đã phản bội người thứ hai của tôi bằng tâm tưởng của mình.

Trong lớp tôi có một bạn trai nữa, không phải cậu bạn mà tôi đã nói.Cậu ấy bằng tuổi tôi, chúng tôi vẫn thân thiết từ khi học cùng nhau.Tôi thường kể về cuộc sống của tôi, những người quan tâm tới tôi, cả những người tôi ghét.Bạn ấy chính là người an ủi động viên tôi khi mọi người phản đối tôi về cách đối xử với cậu bạn kém tuổi kia.Bạn ấy cũng kể nhiều chuyện cho tôi nghe, về vài mối tình đã qua(He he, có vẻ cũng yêu nhiều, vì cậu ấy con nhà khá giả lại rất khéo chiều con gái)Hàng ngày chúng tôi ngồi cùng bàn học,và thường thì nói chuyện chứ chữ nghĩa thầy giảng ít khi vào đầu.Chúng tôi thân thiết tới mức có lần chính người yêu tôi cũng tỏ ra bực tức còn cô người yêu cũ của cậu bạn thì phải lượn tới trường tôi để...xem mặt tôi.

Nhưng đúng là chúng tôi chỉ là bạn, cậu ấy không nói yêu, còn tôi không một lời nói, cử chỉ nào thể hiện tình cảm khác tình bạn.Thời gian cứ thế trôi cho đến khi chúng tôi sắp ra trường.Cô bạn cùng lớp tôi rất thích cậu ấy, nên nhiều lúc bực dọc cả với tôi vì cậu ấy chăm sóc tôi quá.Lần tôi nhớ nhất là 8/3 năm học cuối đó(Vâng, lại là 8/3).Vì lớp ít con gái nên các bạn trai quyết định rủ tất cả các bạn nữ đi ăn một bữa và còn gửi tặng mỗi người một hộp quà do trưởng ban đại diện phái Nam trao tặng.Mọi người đều vui vẻ thoải mái chờ đến buổi trưa để tụ tập.Trong lúc chờ mọi người để đi ăn, cậu bạn rút túi ra tặng tôi một chiếc vòng, tôi rất vui nhận nó và đeo ngay vào tay.Mãi khi đi ăn tôi mới bắt đầu thấy ngại.Cậu ấy không tặng ai cái gì, chỉ có mình tôi có quà.Và có lẽ, cả tôi và cậu ấy đều vui vì điều đó nên mọi người nhìn chúng tôi không mấy thiện cảm.Trước đây, thỉnh thoảng trong vở tôi có những dòng chữ như:"anh yêu em nhưng em đã là của người khác", hoặc " sao anh không gặp em sớm hơn",....mặc dù nét chữ đã cố tình viết xiên đi nhưng tôi không phải không thể nhận ra nét chữ của cậu bạn.Có lẽ, chính tôi cũng có tình cảm gì đó với cậu ấy nên cố tình lờ đi để vẫn cứ nhận sự quan tâm của bạn.Chiều hôm đó bạn trai tôi ra chơi, thấy chiếc vòng liền thắc mắc.Tôi là loại trung thực đến ngớ ngẩn.Tôi hoàn toàn có thể nói dối đó là tôi mua hoặc bất kì ai đó không phải là cậu bạn đó tặng.Nhưng tôi lại không thể làm được điều đó,tôi đã nói thật là được cậu bạn tặng.Và anh ấy tức tối dắt tôi đi tất cả các cửa hàng nữ trang để bắt tôi mua một chiếc vòng khác thay thế.Cuối cùng tôi vẫn chọn một chiếc giống hệt để mua.Tôi mang chiếc vòng cậu bạn tặng về cho cô bạn thân cấp ba đeo, còn tôi thì đeo chiếc mới mua.Tôi không hiểu sao mình lại làm thế nhưng bạn trai tôi dù sao cũng chấp nhận vì miễn là tôi không đeo đúng chiếc vòng cậu kia tặng.

Rồi đến đợt thực tập tốt nghiêp, khi chuẩn bị chia tay, có lẽ tất cả chúng tôi đều thấy quyến luyến và thân thiết.Chúng tôi quyết định họp nhau lại để đi du lịch một chuyến.Chuyến đi Yên Tử đó là một kỉ niệm đáng nhớ với tất cả chúng tôi.Riêng tôi, đó có lẽ là dấu ấn của tội lỗi.

Vì leo núi ở đó rất dốc và đường cũng rất xa nên chúng tôi được các bạn trai nắm tay dắt đi.Tất nhiên, người dắt tôi là cậu bạn thân rồi.Chúng tôi đi và dần dần bỏ xa những người còn lại và câu chuyện cũng đi từ vu vơ sang chuyện của...chúng tôi.Mà thực ra là bạn ấy nói, còn tôi im lặng lắng nghe.Bạn ấy thích tôi ngay từ ngày đầu tiên vào chuyên ngành, và có lẽ hơi tội lỗi khi bạn ấy đã lập tức từ bỏ cô bạn gái chỉ vì thấy không còn tình cảm với cô ấy nữa(cô này chính là người đến xem mặt tôi khi trước).Nhưng đúng lúc bạn ấy muốn tiếp cận tôi thì lại biết được cậu bạn cùng lớp cũng thích tôi.Tính sĩ diện hão đã khiến cậu ấy im lặng.Rồi khi tôi công khai bạn trai thì cậu ấy biết rằng sẽ không bao giờ kéo được tôi lại nữa.Thế là cứ âm thầm đi bên tôi suốt mấy năm trời.

Miệng tôi đắng ngắt, nước mắt tôi long lanh nhưng tôi hiểu, cái gì quá muộn thì không thể níu kéo, không nên níu kéo.Giá như cậu ấy yêu tôi nhiều hơn, quyết tâm tranh giành tôi thì có lẽ tôi đã đủ dũng khí để từ bỏ người đàn ông tôi không yêu kia rồi.Hoặc có thể vì quá tôn trọng quyết định của tôi mà chúng tôi không thể đến bên nhau.Nắm tay của chúng tôi nóng hổi, mồ hôi túa ra ở tay và mặt.Một khoảnh khắc rất ngắn, hai đứa quay sang nhìn nhau.Có lẽ, không có lời nào nói ra nhưng cả hai đều cảm nhận những thứ tình cảm rất mới lạ.Và có lẽ để trốn tránh tình cảm lầm lỗi đó, chúng tôi dừng lại chờ các bạn để cùng đi, tránh những khoảng trống riêng tư không nên có.

Sau chuyến đi đó, tôi rất hoang mang, phải 1 tuần sau tôi mới gặp người yêu của mình.Tôi muốn chấm dứt, không phải để đến với bạn tôi mà chỉ vì tôi không thể tiếp tục với người tôi không yêu.Nhưng khi gặp anh, cảm giác tội lỗi vây kín, tôi chẳng thể nói được câu nào.Còn anh chắc cũng có cảm giác gì đó nên ra sức chăm sóc tôi.Vậy là tôi đã không thể dứt bỏ, tôi lại êm xuôi theo số phận.

Tôi và cậu bạn còn gặp nhau một lần nữa.Đó là đợt quay về trường để bảo vệ đồ án.Ngày hôm sau chúng tôi sẽ bảo vệ.Tối đấy không đứa nào học cả, đứa thì đi chơi với bạn trai, đứa thì đi mua sắm, đứa thì ngủ.Bạn đến tìm tôi rủ ra ngoài.Tôi lại đồng ý đi dù cũng có hoang mang.

Chúng tôi đi một vòng quanh trường rồi dừng lại bên thảm cỏ ở sân thể dục.Trăng lung linh và gió mơn man.Chúng tôi ngồi xuống cỏ và im lặng.Tôi bắt đầu thấy ngột ngạt, thấy sai lầm khi đồng ý đi với bạn ấy.Có lẽ bạn cũng vậy nên sau một chút bối rối, lấy hết dũng khí, bạn bắt đầu kể cho tôi nghe những mẩu truyện cười, đây vẫn là năng khiếu bẩm sinh của bạn.Chúng tôi phá ra cười và dần dần tự nhiên.Bạn chợt chỉ vào vài ba cặp tình nhân đang đến và ngồi rải rác trên bãi cỏ rồi tủm tỉm cười với tôi

- Mai thể nào trường mình cũng có bản tin rất hót.

Tôi thực sự ngơ ngác, không phải cố tình không hiểu, mà thực sự không hiểu ngụ ý câu nói đó

-Thì những người kia sẽ kể lại cho mọi người rằng hai bọn mình yêu nhau chứ sao

Tôi cũng là loại bạo miệng và hay chọc cười người khác, nhưng đúng là khi tình cảm của mình không vô tư, mình sẽ khó có thể nói chuyện hồn nhiên được.Nên tôi chỉ cười không nói gì.

Có lẽ, thừa thắng xông lên, bạn nói không ngừng, không nhìn tôi

- Từ hôm đi Yên Tử về, mình bị ám ảnh.Mình cứ đắn đo mãi.Bây giờ đã quá muộn chưa.Còn có thể có gì khác xảy ra không?

Tôi biết, tôi không được phép thay đổi gì nữa.Bản chất con người tôi vốn thế.Bởi tôi sẽ dằn vặt khi bỏ rơi bạn trai mình trong khi anh ta đã cung phụng tôi hết lòng.Cho nên tôi đã nói với giọng thản nhiên rằng

-Cái gì có thể xảy ra mà bảo là xảy ra.Bạn nghĩ cái gì có thể xảy ra được chứ?

Tôi thừa biết câu nói này đã chẹn ngang cổ bạn mình rồi.bạn sao có thể mở lời với một câu nói lạnh lùng và tàn nhẫn như thế.

Chúng tôi ngồi thêm một lúc nữa, nói vài câu chuyện vu vơ rồi tôi đứng dậy quyết định ra về.

Đêm đó tôi khóc, tôi thấy mình tàn nhẫn, tàn nhẫn với người yêu tôi, với bạn tôi, với chính tôi.Tôi rũ bỏ một người tôi có cảm tình để đến với một người tôi không hề yêu.Tôi bỏ qua cảm xúc của chính mình để cố chấp theo đuổi cái quyết định sai lầm của cá nhân tôi.

Rồi sau khi tốt nghiệp gần 1 năm thì tôi lấy chồng, lấy người đàn ông tôi không hề yêu đó.

Ngày cưới, mẹ và chị tôi khóc rất nhiều vì họ thương tôi đang quen nhung lụa phải về gia đình ấy

Nước mắt tôi không ngừng rơi trong suốt đám cưới.Không phải tôi sợ khổ, tôi chưa hề nghĩ xa thế.Không phải vì tôi nhớ, hay quá yêu cậu bạn tôi.Tình cảm của chúng tôi chỉ như gió thoảng, không để lại sự đau đớn đến vậy.Tôi khóc vì tôi linh cảm thấy quyết định sai lầm của tôi sẽ vùi dập cuộc đời tôi trong nay mai.Nhưng thay đổi thì đã quá muộn.

Bố mẹ chồng tôi rất khó chịu vì thái độ của gia đình tôi.Họ thấy bị xúc phạm, đúng có lẽ đó là sự xúc phạm.Lấy con họ có phải là địa ngục không?Tại sao cả nhà tôi khóc nhiều đến thế.

Và ngay từ ngày đầu tiên bước chân về nhà chồng, tôi đã không thuộc về thế giới của họ.Chồng tôi chưa bao giờ nắm bắt được tâm hồn của tôi.

Có thể vì thế anh ta hằn học và thù hận.Những chuỗi ngày u tối là do chính tôi chuốc lấy.

Cho tới nay, đúng là xét về tâm tưởng, tôi đã có lẽ không chỉ 1 lần, mà vài lần không chung thuỷ với chồng.Nhưng về hành vi, suốt thời gian chúng tôi là vợ chồng, tôi không một lần có lỗi với chồng.Cho nên, đến bây giờ, tôi vẫn tin rằng, hạnh phúc hay đau khổ là do chính mình quyết định chứ không phải đời không đặt ra giả thiết cho ta giải bài toán.Quan trọng là cách giải của ta không đúng.

Quay lại với chuyện yêu nhiều của tôi,nếu chính thức tôi chỉ yêu đến chồng tôi là người thứ hai, còn trong đầu tôi nghĩ gì thì chỉ có chúa và thượng đế mới biết.Mà mấy ai cưới được người đầu tiên của mình, mối tình đầu vẫn nổi tiếng là mong manh dễ vỡ mà.

Còn giờ đây, hoàn cảnh xô đẩy, chắc chắn tôi sẽ trở thành kẻ yêu nhiều ở cả chủ quan lẫn khách quan.Bởi tôi bỏ chồng, tôi cô đơn, tôi sẽ rung động trước những tình cảm mới.Sẽ nhiều hơn những người phụ nữ chỉ có 1 chồng.

Đúng là tôi yêu nhiều.


25 nhận xét:

  1. Còn giờ đây, hoàn cảnh xô đẩy, chắc chắn tôi sẽ trở thành kẻ yêu nhiều ở cả chủ quan lẫn khách quan.Bởi tôi bỏ chồng, tôi cô đơn, tôi sẽ rung động trước những tình cảm mới.Sẽ nhiều hơn những người phụ nữ chỉ có 1 chồng....

    Ủng hộ LH nhiệt tình luôn nè nha!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Được chị ủng hộ thế, em cũng thấy mình... mạnh vì gạo, bạo vì ... tình đó chị ơi!!! Kekee
      Chúc chị đêm ngon giấc

      Xóa
  2. Nàng ơi ,tình riêng bỏ chợ ,tình người đa đoan

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy nên:
      ...Thế là... chị ơi ... rụng bông hoa gạo...
      Hihi, đời cứ tơi tả theo những ... cuộc tình bạn ơi!!!

      Xóa
  3. Tớ không giống cậu mà sao tớ lại đồng cảm với cậu vậy nhỉ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tại zì cái lý nó có chân nhờ LLT nhờ, hihi
      Đùa vui với bạn thôi, phụ nữ dễ đồng cảm với nhau mà, nhất là bạn cũng ... quý tớ, hihi

      Xóa
  4. Bạn giống mình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhiều khi ngồi buồn cứ nghĩ vẩn vơ mà KH ah.
      Nhưng mình vui vì có bạn đồng cảm.

      Xóa
  5. Là con người thì sẽ có mọi cung bậc cảm xúc.
    Có thể em không hiểu hết những cảm xúc mà chị viết ở đây nhưng em thấy đồng cảm với chị.

    Trả lờiXóa
  6. đêm nay mình lại mất ngủ ..lang thang vào vùng ký ức của LH...và ngồi ngẫm nghĩ một mình...mình có bao nhiêu điểm giống và khác bn- ? nhưng mưa vẫn ddoongf cảm cùng những gì bn viết-
    và mình biết ở đâu đó một Lh vẫn luôn CĐ với những GBKT, và đêm nay mình thấy mình cũng CĐ quá....
    chẳng biết bn có quay lại ngôi nhà này đọc những dòng này k...uh thì mình đang độc thoại với chính mình.. để đêm trôi qua nhanh hơn đó mà..
    nhớ bn!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình đã trả lời cmt này của bạn mấy lần rồi không đc. Hnay vào reply bạn đc nên m lại quay về đây trả lời. Hy vọng luôn đc GB nhớ đến. Mình cũng luôn nhớ GB.

      Xóa
  7. Nhung quyet dinh sai lam ,phai tra gia bang chinh cuoc song cua mnh ,
    chuc em tim duoc nhung ngay vui ve va thanh than nhe .

    Trả lờiXóa
  8. Không. Kết bạn đi đâu,nhưng KH vá x ghé thăm bạn đều,dù ở đâu làm gì thì KH cũng húc may mắn cho LH nhé.

    Trả lờiXóa
  9. Một chữ tình thôi thật khó lường
    Có trăm nẻo đường đến yêu thương
    Oan khuất trách chê vui cười đón
    Hạnh phúc đến ta chẳng một bề -

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Một chữ tình thôi sao khó ghê
      Yêu thương hờn oán lẫn trách chê
      Ngoảnh mặt quay lưng đôi dòng lệ
      Ướt nhoà quá khứ tỉnh cơn mê
      Cảm ơn TML đã ghé thăm. Chúc bạn tuần mới thật vui với nhiều vần thơ đẹp.

      Xóa
  10. Em chạm được 1 chút khoảng tối của chị rồi. Oh yeahhhhhh

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi, khoảng này không tối nha, là chị ... tự khai mà em iêu

      Xóa
  11. Tuần an lành nhé LH

    Trả lờiXóa
  12. Ôi giời đọc hết Tình của Đá, gớm nhọc nhọc là, định đọc lần nữa thật kỹ rồi mới comment, Bụng nghĩ vậy nên đọc luôn thể tất tật comment của mọi người luôn, May mà văn phong trôi chảy chứ không thần kinh đứt phựt cái thì "đi" rồi! Gớm gì mà day môi mắm lợi mà viết về TÌNH như thế nàng. Tớ sẽ còn quay lại để đọc lại. Đằng ấy có cấm tớ cũng đọc . Hè Hè Hè! Bây giờ có gì mới chưa, về HN chưa hay còn ở thành phố ông cụ! Nhớ nhớ là!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em phải nạp năng lượng xong mới đủ sức viết về TÌNH đấy! Dài, dai, dại ấy mừ.
      Em định cư ở sg rồi.
      Làm gì có anh nào ở HN a ấy níu kéo đâu.
      Anh vẫn khoẻ chứ? Hihi

      Xóa